Pages

Saturday, September 13, 2014

a poem of fact

Everything is Change.
Change is constant.
Sun is round.
One is first.
Nothing is last.
Spirit is head.
Nation is great.
Mother is Love.
Father is respect.
War is waste.
Peace is freedom.
Truth is faith.
Lie is faith.
Light is hope.
Success is story.
Failure is experience.
Speech is words.
Murder is crime.
Life in breathe.



1 comment:

  1. đồng tâm
    game mu
    cho thuê nhà trọ
    cho thuê phòng trọ
    nhac san cuc manh
    số điện thoại tư vấn pháp luật miễn phí
    văn phòng luật
    tổng đài tư vấn pháp luật
    dịch vụ thành lập công ty trọn gói
    xanh marketing
    ngô tất tố
    kế hoạch dự phòng
    búp sen xanh sơn tùng
    lý thuyết thương mại
    john stacey adams
    mcclelland
    aida
    giá trị
    btl

    Khổng Nguyệt là cô gái khá bảo thủ, Triệu Quốc Đống thậm chí nghi ngờ Khổng Nguyệt chưa cầm tay đàn ông trừ lúc nhảy. Điều này làm cô không quen với hành vi quá thâm mật của Triệu Quốc Đống.

    Triệu Quốc Đống lặng lẽ đi tới rồi ôm từ phía sau làm Khổng Nguyệt sợ đến tái mặt lại. Khi thấy là Triệu Quốc Đống thì cô mới xấu hổ đấm vào ngực hắn.

    Trời dần tối, Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt không còn hứng thú đi đến câu lạc bộ mà bọn họ thích đi dạo ở nơi vắng người.

    Thấy xung quanh không có ai, Triệu Quốc Đống nâng cằm Khổng Nguyệt lên và hôn cô.

    Khổng Nguyệt bị kích thích, tim đập mạnh. Cô giãy vài cái rồi cuối cùng tay ôm eo Triệu Quốc Đống.

    Cảm thấy tay Triệu Quốc Đống đang sờ sờ sau lưng mình, Khổng Nguyệt vội vàng giãy ra:
    - Quốc Đống, đừng ở đây mà.

    Con đường này có thể đi dọc theo bức tường đến cửa phía tây nhà máy, cũng chính là đến Đạo quán. Nhưng Triệu Quốc Đống biết sư phụ không thích có người đi quấy rầy, hai ba tháng tới thăm một lần là được.

    Cầm tay Khổng Nguyệt đi trên đường mòn, tâm trạng Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Con đường này khá vắng nên người trong nhà máy không mấy khi đi, mà người trong thị trấn cũng không đi nên ở đây thành thiên đường của cả hai.

    - Quốc Đống, Đức Sơn và Trường Xuyên không định vào nhà máy sao?
    Ở đây không có ai nên Khổng Nguyệt cũng thoáng hơn. Nếu trong nhà máy thì đánh chết cô cũng không để Triệu Quốc Đống cầm tay mình như vậy.

    - Nhà máy tuyển nhân viên nam sao?
    Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Nhà máy dệt đã như mặt trời lặn về tây, bây giờ trong nhà máy không có kế hoạch tuyển nhân viên mấy. Nhiều lắm chỉ là vài vị trí thay người về hưu mà thôi.

    - Nhà máy năm nay kinh doanh kém, sợ là một hai năm cũng không nhận người.
    Khổng Nguyệt thở dài một tiếng.

    Đâu chỉ là một hai năm, Nhà máy dệt sẽ không bao giờ nhận người.

    Bắt đầu từ mấy năm nay việc kinh doanh của nhà máy giảm nhiều. Các công ty tư nhân phía Đông càng lúc càng phát triển, công ty nhà nước có cơ chế và quản lý kém hơn sao có thể so sánh.

    ReplyDelete